CHƯƠNG 1408: TÔI KHÔNG THỪA NHẬN THÂN PHẬN CỦA ĐƯỜNG DIỆU TUYẾT
Trước sự che chở của Lôi Duệ Tu, Ôn Tranh thấy ấm áp trong lòng, nhưng đồng thời cũng thấy hơi khó hiểu.
Cô còn chưa lên tiếng mà anh đã biết người tới là cô sao?!
Hay nói khác đi, phản ứng này của anh chỉ đơn giản là cố tình đối nghịch với Lôi Hạc Đình thôi?
Ôn Tranh tạm thời không đoán ra nguyên nhân. Trước khí thế mạnh mẽ của Lôi Hạc Đình, cô cúi đầu, lễ phép nói, "Thưa ông chủ, đã đến giờ uống thuốc của cậu Cả rồi!"
Nghe thấy vậy, Lôi Hạc Đình dán cặp mắt sâu xa vào Ôn Tranh mấy giây rồi mới lạnh lùng đáp lại, "Nếu phải uống thuốc thì tôi đi trước. Duệ Tu, anh suy nghĩ thật kĩ lời tôi vừa nói đi. Chuyện của anh với Diệu Tuyết chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi. Bất kể tình trạng sức khỏe của anh ra sao thì cũng không tránh được hôn lễ này, anh..."
"Đừng nói lời vô ích nữa, không muốn con chết sớm thì phiền ông chủ ra ngoài nhanh đi!"
Có thể nói thái độ đáp trả của Lôi Duệ Tu với ba mình hoàn toàn không hòa nhã chút nào.
Kiểu nói ngang bướng bất cần của anh như đang cố tình chọc giận Lôi Hạc Đình vậy.
Hai cha con một đứng một ngồi, khí thế kiêu ngạo không phân cao thấp.
Đây là lần đầu tiên Ôn Tranh thấy dáng vẻ ngông cuồng lạnh nhạt như thế của Lôi Duệ Tu.
Lôi Hạc Đình hừ lạnh một tiếng, phất tay bỏ đi. Khi đến bên cửa, ông ta chậm rãi dừng trước mặt Ôn Tranh, cụp mắt nhìn cô, tầm mắt chuyển từ cổ cô xuống thẳng đến bụng rồi khẽ híp lại, "Nghe nói, hôm qua cậu có xích mích với Diệu Tuyết? Thân là người giúp việc nhà họ Lôi mà không có ai dạy cậu phép tắc lễ nghĩa sao?"
Ôn Tranh giãn mày, chậm rãi ngẩng đầu lên nghênh đón ánh mắt Lôi Hạc Đình, "Thưa ông chủ, sao ông lại khẳng định là tôi không biết phép tắc lễ nghĩa?"
"Ha!" Lôi Hạc Đình cười nhạt, "Chẳng lẽ lại là Diệu Tuyết gây sự với cậu? Con bé là chủ, cậu là tớ, ai cho cậu có gan dám nói như vậy?"
Ôn Tranh cong môi, nhìn vẻ không hài lòng ẩn sâu trong đáy mắt Lôi Hạc Đình rồi khẽ thở dài, "Ông chủ, dù chủ tớ có khác biệt thì cũng không thể bưng bít sự thật, có đúng không ạ? Cô Đường là mợ chủ tương lai của nhà họ Lôi, mà đến cả đám người làm chúng tôi cũng không chấp nhận nổi ngôn ngữ cử chỉ của cô ấy, vậy ông chủ còn muốn chúng tôi phải cung kính với cô ấy nữa không?"
Nét mặt Lôi Hạc Đình sững lại, ánh mắt bỗng dao động.
"Mợ chủ tương lai của nhà họ Lôi? Đến tôi là cậu Cả còn không thừa nhận thân phận của Đường Diệu Tuyết, ai thừa nhận thì người đó đi mà cưới."
Nghe thấy câu mợ chủ từ miệng của Ôn Tranh, Lôi Duệ Tu thấy cực kì chói tai.
Anh liền phủ nhận theo bản năng, gương mặt tuấn tú phủ đầy sương giá lạnh thấu xương.
Thân phận của Đường Diệu Tuyết là do cha anh thừa nhận.
Ý nói, ông chủ tự đi mà cưới!
Lôi Hạc Đình nhất thời cạn lời, quay đầu trợn mắt nhìn Lôi Duệ Tu, sau đó giận dữ xoay người bỏ đi.
Sau khi ông rời đi, phòng ngủ lại yên bình như cũ.
Ôn Tranh còn đứng tại chỗ, liếc mắt về phía cửa phòng rồi thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay không nhịn được mà xung đột trực diện với Đường Diệu Tuyết và ông chủ.
Cuộc sống sau này của cô ở nhà họ Lôi, chắc sẽ không được êm ả nữa rồi!
"Đến đây!" Lúc này, Lôi Duệ Tu đã khôi phục tâm trạng, vẫy vẫy tay với cô.
Ôn Tranh đè lại một bụng tâm sự, bước về phía trước, "Cậu Cả tìm tôi có chuyện gì?"
Lôi Duệ Tu nhếch môi cười, "Không phải cậu nói đến giờ tôi uống thuốc rồi sao? Thuốc đâu? Đút cho tôi đi."
Ôn Tranh bừng tỉnh, nhớ ra mình vừa kiếm cớ bịa chuyện, bèn cúi đầu lấy lọ thuốc mà Bạch Tư Kình đưa tới, đổ ra một viên rồi đưa đến bên miệng Lôi Duệ Tu, "Quan hệ của cậu Cả với ông chủ lúc nào cũng như nước với lửa vậy sao?"
Lôi Duệ Tu hé miệng ngậm thuốc, không biết là vô tình hay cố ý mà còn ngậm luôn cả ngón tay Ôn Tranh.