Ôn Tranh liếc nhìn bộ dạng tự biên tự diễn của cô ta, đôi mắt trong veo vẫn tỏ ra bàng quan.
Cô đang định cất tiếng thì Lôi Duệ Tu đứng bên cạnh vô cảm nhìn Đường Diệu Tuyết, "Nói nhảm xong chưa?"
Nụ cười của Đường Diệu Tuyết cứng đờ, bị anh chặn họng đến không biết đáp lại thế nào.
Lôi Duệ Tu liếc xéo cô ta, ngạo nghễ cười lạnh rồi kéo cổ tay Ôn Tranh đi ra cửa.
Hai người càng lúc càng xa khỏi tầm mắt của mọi người, đồng thời cũng mang theo cả nỗi tò mò của đám đông.
Quá bất ngờ!
Cậu Cả nhà họ Lôi lại dắt tay cô gái khác bỏ đi ngay trước mặt vị hôn thê, khác nào vả thẳng vào mặt Đường Diệu Tuyết!
Mấy tháng gần đây, có ai mà không biết nhà họ Đường được đu cao theo nhà họ Lôi rồi, chẳng những địa vị gia tộc bất ngờ tăng vùn vụt mà ngay cả Đường Diệu Tuyết vốn rất lu mờ cũng được tán dương như thánh nữ.
Nhưng dựa theo tình hình tối nay, xem ra thân phận con dâu tương lai nhà họ Lôi của cô ta cũng không đơn giản rồi.
Cậu Cả nhà họ Lôi không thừa nhận thì cô ta được coi là gì?!
Lúc này, vô số ánh mắt chuyển từ cửa về phía Đường Diệu Tuyết, dưới ánh đèn sáng rực, khoé môi cô ta cũng bắt đầu trắng bệch.
Cô ta cắn chặt môi, cố gắng kìm nén cảm xúc.
Những ánh mắt xung quanh cô ta, có thương hại, có cười nhạo, thậm chí còn có đắc ý.
Nếu như nói vừa rồi Ôn Tranh là minh tinh sáng chói trên sàn nhảy, thì bây giờ Đường Diệu Tuyết chính là tên hề trong mắt mọi người.
Bên ngoài sảnh tiệc, hai bên thảm đỏ là một mảnh sân cỏ rộng mở và vườn cây xanh ngắt.
Lôi Duệ Tu dắt Ôn Tranh đi đến bên trái bức tượng điêu khắc nghệ thuật rồi dừng chân, cụp mắt cất giọng dịu dàng, "Có mệt không?"
Anh lo cho sức khỏe của Ôn Tranh, ánh nhìn khóa chặt vào cặp mắt cô.
Ôn Tranh thở dài lắc đầu.
Chỉ là một điệu nhảy thôi mà, cô còn chưa yếu đến mức ấy.
Ánh mắt Lôi Duệ Tu đầy lưu luyến, anh miết đầu ngón tay định gỡ mặt nạ hồ ly của cô ra.
Nhưng Ôn Tranh kịp thời lùi ra sau, cản anh lại.
Thấy thế, Lôi Duệ Tu cau mày, lại tiến đến gần cô, "Để anh nhìn một chút."
Ôn Tranh hất tay anh ra, lạnh lùng nói: "Tháo mặt nạ của em ra mà không sợ bị người khác nhìn thấy à?"
Nghe thấy vậy, bàn tay đang giơ lên của Lôi Duệ Tu chậm rãi rơi xuống bên tai cô.
Có lẽ tối nay anh quá xúc động, suýt nữa thì quên hết tất cả.
Lôi Duệ Tu vén tóc bên tai cô, khàn giọng nói, "Sao không nói với anh là em sẽ đến?"
Ôn Tranh cười, nhìn thẳng vào anh, "Chẳng phải không nói thì anh vẫn biết đấy sao?!" Dứt lời, cô lại hỏi, "Sao anh nhận ra em?"
Tối nay cô đeo mặt nạ, lại mặc lễ phục dạ hội mà mình chưa mặc bao giờ, khác một trời một vực so với cách ăn mặc ngày thường của cô.
Vậy mà Lôi Duệ Tu vẫn nhận ra, khiến Ôn Tranh không khỏi bất ngờ.
Ánh mắt sâu thẳm của Lôi Duệ Tu nhìn cô say đắm, trầm mặc mấy giây mới lên tiếng: "Đến cả người phụ nữ của mình mà anh cũng không nhận ra thì có còn là người nữa không?"
Trái tim Ôn Tranh nhói lên, ngước mắt lên nhìn anh sâu xa, "Tự tin quá đấy!"
Lôi Duệ Tu cong môi cười nhạt, nhéo nhéo vành tai cô, "Trong bữa tiệc, em va phải anh, chỉ một câu xin lỗi thôi cũng đủ để chứng minh em là ai rồi. Ôn Tranh, em trốn tránh anh lâu như vậy, bây giờ... không định trốn tránh nữa sao?"
Nghe lời giải thích của Lôi Duệ Tu, Ôn Tranh thầm bật cười, "Dù em có trốn tránh lâu đến đâu thì anh cũng đâu có đi tìm?"
Lôi Duệ Tu bất lực buông thông tay, "Sau khi em nhảy qua cửa sổ bỏ đi, anh liền tạm thời trở về Nam Hải. Sau đó xảy ra rất nhiều chuyện, nếu có cơ hội rời khỏi nhà họ Lôi thì em nghĩ anh sẽ để em trốn tránh anh lâu đến thế sao?"