" Thương Lục..."
Lúc này, Tần Bách Duật khẽ gọi tên anh ta, không tính là cảnh cáo, nhưng vẫn làm cho anh ta vô thức ưỡn thẳng lưng.
Thương Lục lườm anh một cái, lập tức sầm mặt đứng dậy, không nói một lời nào, ỉu xìu ngồi bên cạnh Nghiên Thời Thất.
Kiều Mục và Hàn Vân Đình sững sờ!
Anh ta bị cuồng ngược hay sao vậy?
Lúc này, Tần Bách Duật thấy vẻ mặt hậm hực của Thương Lục thì bất lực thở dài lắc đầu.
Mấy người anh em ở Parma của anh đều rất cục bộ.
Trong dịp này, muốn giới thiệu cho bọn họ quen biết nhau, kiểu gì cũng phải dò xét cho ra gốc gác của đối phương mới chịu thôi.
Anh sắp xếp lần gặp mặt này, coi như là trả lại một ân tình cho Thương Lục.
Anh ta nhiều lần về nước vì chuyện của nhà họ Tần. Chỉ với phần tình nghĩa này, cũng đủ để anh ra mặt lót đường cho anh ta rồi.
Chỉ khi có nhiều bạn, thì đường đi mới có thể thênh thang hơn.
"Để tôi giới thiệu, đây là Kiều Mục của nhà họ Kiều tại Lệ Thành, đây là Hàn Vân Đình của nhà họ Hàn tại Lệ Thành, đây là..."
Tần Bách Duật còn chưa nói hết câu, Thương Lục đã cắt ngang, "Tôi là người thừa kế của thế gia y thuật tại Parma, là CEO của Công ty Mậu dịch Xuyên biển Parma, là giảng viên danh dự của Hiệp hội Y tế Quốc tế, là..."
"Được rồi. Anh ấy là Thương Lục!" Thương Lục đang liệt kê rành mạch các loại chức vụ của mình, nhưng mới đếm được ba cái đã bị Tần Bách Duật thẳng thừng gọi tên.
Thương Lục ngán ngẩm. Anh ta còn có thân phận trâu bò hơn nữa mà vẫn chưa kịp nói ra kìa.
Kiều Mục thờ ơ bưng cốc trà lên nhấp một ngụm, "Ồ."
Còn Hàn Vân Đình thì ung dung cầm khăn ăn trải lên đầu gối của mình, "Lần đầu nghe tên anh Thương, thật khiến cho chúng tôi phải ngưỡng mộ."
Nghe vậy, Thương Lục bày ra vẻ mặt kiêu căng, điệu bộ càng thêm kênh kiệu.
Kiều Mục chướng mắt cái vẻ mặt ta đây hơn người của Thương Lục, không kìm được mở miệng chế nhạo, "Giữa cậu và Hoắc Minh, ai có nhiều chức vụ hơn?"
Thương Lục cười lạnh, vừa định trả lời thì như nhận ra điều gì đó, chợt thay đổi vẻ mặt, "Anh quen Hoắc Minh?"
"Quen, quan hệ... không tệ lắm."
"Ồ." Thương Lục hậm hực bĩu môi, thành thật trả lời, "Cậu ấy nhiều hơn."
Anh ta còn tưởng mấy người bạn này của Tần Tứ đều dựa vào quan hệ với Tần Tứ mới được ngồi ở đây.
Bây giờ xem ra, dường như bọn họ đều không phải là kẻ đầu đường xó chợ.
Kiều Mục thấy dáng vẻ ngạc nhiên của anh ta thì rất hả hê, nháy mắt ra hiệu với Hàn Vân Đình ngồi bên cạnh, rồi hỏi tiếp: "Parma có hàng cao cấp không?"
Thương Lục khó tin nổi ngước mắt lên, có cảm giác như bị người ta đánh giá thấp, "Đương nhiên là có rồi!"
"Vậy cậu... có từng nghe nói tới thương hiệu VAN chưa?"
Thương Lục liếc Kiều Mục với ánh mắt càng thêm kì lạ. Anh ta kéo áo khoác jeans của mình lại cho ngay ngắn, nói, "Anh cho rằng Parma là thâm sơn cùng cốc hay sao? Đương nhiên là từng nghe rồi!"
Kiều Mục cười ngầm hiểu, sau đó vỗ vỗ lên vai Hàn Vân Đình, "Nếu cậu từng nghe nói rồi, vậy bây giờ tôi sẽ giới thiệu cho cậu biết, đây là Hàn Vân Đình, nhà sáng lập kiêm nhà thiết kế cấp cao của thương hiệu VAN!"
Thương Lục cứng mặt!
Không hiểu sao anh ta lại cảm thấy áo khoác trên người mình... hơi bị nóng.
Hàn Vân Đình mỉm cười, tầm mắt dừng trên vai Thương Lục: "VAN là thương hiệu tập trung chủ yếu vào trang phục nữ. Cái áo khoác jeans anh đang mặc nằm trong bộ sưu tập trang phục nam duy nhất mà tôi từng bán. Lần đó, tôi đã định lấn sang lĩnh vực thời trang nam."
Lúc này, Nghiên Thời Thất ngồi bên cạnh, mơ hồ đoán ý nghĩa của bữa ăn hôm nay.
Đại khái là... đám đàn ông so địa vị và thân phận với nhau chứ gì?
Xem ra, trước khi bọn họ trở thành anh em thân thiết, thì ắt phải đo vai đo xương một phen.
Nghĩ tới chuyện này, cô lơ đãng liếc sang Tần Bách Duật thì chạm vào tầm mắt của anh. Ánh mắt anh như có tia sáng lướt qua.
Chưa đến năm phút sau, Mặc Lương Vũ và Lăng Vạn Hình đã lâu không thấy cùng nhau tới muộn.....