Nghiên Thời Thất nhìn nét mặt vô cùng nghiêm túc của chị Ba, một lát sau mới hết băn khoăn, "Vậy được, chị Ba đã nói vậy rồi thì em cũng đành ưỡn bụng lên thôi."
"Vậy mới đúng chứ. Mau nhìn xem đi, đẹp lắm phải không? Đây mới chỉ là hàng mẫu thôi, nghe nói còn phải sửa lại một chút nữa, nhưng sẽ không thay đổi quá nhiều về kiểu dáng."
Nghiên Thời Thất nghe lời chị Ba, nhìn vào màn hình máy vi tính, là bức ảnh chụp 3D.
Váy cưới màu vàng champagne độc đáo.
Khác với màu trắng ngà phổ biến trên thị trường, màu sắc của cả bộ váy cưới toát lên vẻ thanh thoát nhẹ nhàng.
Đường viền cổ áo được thiết kế theo kiểu hoa văn gợn sóng. Dù chưa mặc thử, Nghiên Thời Thất cũng có thể thấy được mẫu thiết kế này vô cùng khéo léo, tôn lên đường cong xương quai xanh của cô.
Váy bồng eo cao, bề mặt ren lấp lánh nhũ, còn có mạng che mặt kéo dài sát đất.
Nghiên Thời Thất nhìn bức ảnh sketch 3D đến mê mẩn.
Đúng là một kiểu váy cưới hiếm thấy, đủ xinh đẹp, đủ sang trọng.
Tần Bách Noãn cũng hài lòng quan sát phản ứng của Nghiên Thời Thất, sau đó lặng lẽ mỉm cười, cảm xúc dâng lên trong lòng.
Sau khi xem ảnh xong, chị Ba ấn gọi điện thoại nội bộ.
Hỏi nhân viên trong tiệm xong, cô bèn đứng dậy nói: "Là hàng mẫu xong rồi, mình vào phòng thay đồ mặc thử nhé? Nhân tiện xem có vừa kích cỡ không."
"Vâng."
Nghiên Thời Thất đứng dậy theo chị Ba. Trước khi đi, cô còn lưu luyến liếc nhìn màn hình máy vi tính.
Cô cứ cảm thấy thiết kế viền áo cưới gợn sóng này có vẻ quen quen.
Cảm giác giống mây, mà lại không giống mây.
Lúc cô và chị Ba đi xuống lầu, đầu ngón tay cô vô thức mân mê xương quai xanh của mình.
Không biết có phải do dạo này cô hay nghĩ sâu xa không, mà cô lại cảm thấy thiết kế hoa văn áo cưới có chút giống đường cong của sợi dây chuyền.
Nghiên Thời Thất ngẫm nghĩ, sau lại giãn mày tự cười mình.
Cô nhớ anh Tư đến thế sao?
Áo cưới là thiết kế trong tiệm của chị Ba, sao lại có thể tương tự với thiết kế của anh Tư được!
Nói không chừng, trong mắt các nhà thiết kế, kiếu dáng hoa văn mây gợn sóng là một loại nguyên mẫu rất phổ biển.
Dưới tầng, Nghiên Thời Thất tận mắt nhìn thấy hàng mẫu. Cô đứng trước chiếc gương trong phòng thay đồ rộng rãi, lơ đãng đi một vòng quanh áo cưới.
"Tiểu Thất, thế nào, đẹp không?"
Tần Bách Noãn hồi hộp hỏi, trong lòng thoáng chộn rộn.
Đây cũng là lần đầu tiên cô thấy hàng mẫu. Sao mà khác một trời một vực với ảnh thiết kế vậy?
Cái gì đây trời!
Bức ảnh 3D vừa rồi khiến Tiểu Thất phải nhìn đến mê mẩn. Nhưng khi nhìn đến bộ hàng mẫu, mấy chỗ thiết kế hay ho đều không thấy đâu.
Chẳng lẽ... vì là hàng mẫu?
Tần Bách Noãn sợ Nghiên Thời Thất suy nghĩ nhiều, nên đành đi lên chỉnh sửa làn váy áo cưới, mở miệng giải thích: "Vì đây là phiên bản sơ thảo, nên chắc chắn không được diễm lệ như ảnh 3D đâu. Hôm nay em mặc thử trước để xem kích cỡ. Đợi khi nào hoàn thành, chị sẽ báo cho em ngày quay chụp làm bộ ảnh đại diện."
Nghiên Thời Thất không hề tỏ ra thất vọng, thản nhiên chạm vào áo cưới, "Để em mặc thử một lần. Nếu không vừa thì bây giờ sửa lại vẫn còn kịp."
Chị Ba gật đầu, thuận tiện gọi nhân viên tới giúp Nghiên Thời Thất thay đồ.
Ngày hôm nay, lần đầu trong đời, Nghiên Thời Thất mặc áo cưới.
Đây chỉ là hàng mẫu, trong lòng cô vốn không chờ mong gì nhiều.
Nhưng khi cô kéo làn váy đứng dưới ánh đèn chói lọi, tận mắt nhìn thấy bóng dáng phản chiếu trong gương toàn thân, tim cô vẫn rộn lên.
Một tiếng "tách" vang lên sau lưng cô.
Tần Bách Noãn cầm điện thoại chụp một tấm hình, "Tiểu Thất, quả nhiên màu sắc này mặc trên người em là đẹp nhất."