Người Dấu Yêu

Chương 1091


Chương trước Chương tiếp

CHƯƠNG 1091: ĐOAN MỘC XU TRANH VÀ ĐOAN MỘC THỜI THẤT

 

Hơi thở của Ôn Tranh hơi hỗn loạn, bàn tay cầm cốc nước dùng quá nhiều sức, khiến mạch máu trên mu bàn tay hiện lên rõ ràng.

 

Hồi lâu sau, cô mới cười xót xa, lẩm bẩm: "Không ngờ, sức quyến rũ của Ôn Tri Diên lại lớn đến thế."

 

Trí tưởng tượng của Ôn Tranh phong phú cỡ nào cũng không nghĩ đến việc Lãnh Dịch Diêm sẽ đính hôn với Ôn Tri Diên.

 

Cô không thể hình dung được cảm giác trong lòng mình, có mỉa mai, có kinh ngạc tột độ, càng nhiều hơn là không thể hiểu nổi.

 

Rõ ràng trước kia Lãnh Dịch Diêm ghét Ôn
Tri Diên hơn bất cứ ai khác, nhưng cuối cùng người lựa chọn ở bên đối phương, lại chính là cậu ta.

 

Nghiên Thời Thất nhìn vẻ mặt thẫn thờ của
Ôn Tranh thì nghiêng người vỗ lên mu bàn tay cô, "Dù rất khó chấp nhận, nhưng chuyện này đã thành sự thật, không còn cách nào khác."

 

"Lần này, em định dụ Ôn Tri Diên về, vừa khéo bà Liên cũng chủ động xuất hiện, qua lâu như vậy, đã đến lúc để hai mẹ con ruột này gặp nhau rồi!"

 

Dứt lời, ánh mắt Nghiên Thời Thất lóe sáng.

 

Ôn Tranh gật đầu theo bản năng, nhưng vẻ mặt cô vẫn hoang mang như cũ.

 

Có lẽ là cách làm của Lãnh Dịch Diêm khiến người khác khó lòng chấp nhận. Sau đó rất lâu mà Ôn Tranh vẫn không lên tiếng. Ngay cả lúc ăn cơm tối cô cũng im lặng từ đầu tới cuối.

 

Hơn bảy rưỡi tối cùng ngày, Nghiên Thời Thất nhận được một cuộc điện thoại tới từ nhà Đoan Mộc ở Đế Kinh.

 

Lúc này cô và Ôn Tranh đang xem lại video buổi họp báo của bà Liên.

 

Nhìn thấy điện báo, cô lập tức tạm dừng video, lắc lư màn hình với Ôn Tranh rồi mới nhận máy, tiện thể bấm vào loa ngoài, "Ông ngoại."

 

Nghiên Thời Thất nũng nịu gọi một tiếng, sau đó cô nghe thấy tiếng gầm giận dữ của ông cụ Đoan Mộc, "Đám ranh con, đúng là nể mặt mà không thèm. Tiểu Thất, cháu chịu ấm ức rồi!"

 

Giọng nói của ông cụ vô cùng vang dội, tiếng gầm kia quanh quẩn trong phòng khách một lúc lâu.

 

Nghiên Thời Thất đặt di động ra xa, mỉm cười trả lời, "Ông, ông đừng lo lắng, cháu vẫn ổn. Phải rồi, Tranh Tranh đã quay về!"

 

Cô đưa điện thoại tới bên môi Ôn Tranh rồi ra hiệu, Ôn Tranh liếc em gái, "Ông ngoại, cháu là Tranh Tranh đây."

 

"Ôi chao, cháu ngoan, cuối cùng cháu cũng về! Dạo này cháu chạy đi đâu thế, một mình cháu ở ngoài, chỗ ở không quen, ngày thường cũng không báo bình an về nhà, cháu..."

 

Lời nói của ông tràn ngập trách cứ và lo âu, viền mắt Ôn Tranh nóng bừng, ngoan ngoãn đáp: "Cháu xin lỗi, khiến ông lo lắng rồi."

 

"Được rồi, ông không trách cháu, không cần xin lỗi! Tiểu Thất, nếu hai đứa đã ở cạnh nhau, đúng lúc ông báo với các cháu một tiếng."

 

"Ông đã xem video họp báo nhà họ Nghiên tung lên rồi, bọn họ ức hiếp người khác quá đáng, chẳng hề nể nang gì nhà Đoan Mộc chúng ta."

 

"Nếu đã thế, ông cũng không định giữ thể diện cho họ nữa. Tiểu Thất, Tranh Tranh, quá trình đổi tên của các cháu đang xử lí, cùng lắm không vượt quá ba ngày."

 

"Cậu Cả của hai đứa đã gửi tài liệu chữ kí đến công ty của Tiểu Tần, sau khi nhận được, các cháu kí tên vào đúng chỗ."

 

"Chờ các cháu kí xong, chính thức đổi tên thành Đoan Mộc Xu Tranh và Đoan Mộc Thời Thất, tới lúc đó ông sẽ bảo cậu Cả đích thân tổ chức một cuộc họp báo cho phóng viên."

 

"Ông muốn xem xem, hai kẻ nhà họ Nghiên kia có gan to thế nào, dám gài bẫy lung tung con cháu nhà Đoan Mộc!"

 

Ông cụ nói chuyện vô cùng hùng hồn.

 

Việc ông muốn đổi tên cho Ôn Tranh và Nghiên Thời Thất cũng kiên quyết không thể nghi ngờ.

 

Nghe vậy, Ôn Tranh ngập ngừng muốn nói, còn Nghiên Thời Thất lại rất thản nhiên tiếp nhận sự che chở của ông, "Vâng, thưa ông."

Chương trước Chương tiếp
Loading...