Còn Ôn Tranh thì thong thả trả lời: "Cậu Cả bảo cô cút!"
Lão quản gia như ngậm ngụm máu mà không thể nhổ ra!
Người mới này có phải điên rồi không?!
Dám nói chuyện như thế với vợ tương lai của cậu Cả!
Bây giờ có ai mà không biết, Đường Diệu Tuyết chính là bà chủ tương lai của nhà họ Lôi.
Đến cả ông ta cũng không dám lạnh nhạt với cô ta.
Khuôn mặt yêu kiều của Đường Diệu Tuyết sa sầm trong nháy mắt.
Cô ta nhìn chằm chằm vào Ôn Tranh: "Ai cho anh lá gan dám nói chuyện với tôi bằng thái độ này? Anh có biết tôi là ai không?"
Đường Diệu Tuyết ngùn ngụt lửa giận, mà Ôn Tranh vẫn rất bình tĩnh. Cô cầm cốc nước trên bàn lên, thả ống hút vào, liếc xéo cô ta: "Cô là ai quan trọng lắm sao?"
"Anh..."
Đời này Đường Diệu Tuyết chưa từng bị ai coi thường đến vậy.
Cô ta thật sự rất tức giận, cất bước về phía Ôn Tranh, đồng thời chỉ tay vào mặt Ôn Tranh: "Hôm nay tôi sẽ cho anh biết rốt cuộc tôi có quan trọng hay không..."
Thật ra, ngay khi Đường Diệu Tuyết muốn ra tay với Ôn Tranh, Lôi Duệ Tu đã không nhịn nổi nữa rồi.
Anh còn chưa bao giờ để Ôn Tranh chịu ấm ức chút nào đâu...
Cho dù bây giờ bị lộ tình trạng sức khỏe thật thì anh cũng không tiếc.
Nhưng ngay khi Lôi Duệ Tu chuẩn bị đứng dậy, bàn tay quản gia đã đè vai anh xuống.
Lôi Duệ Phàm đang dồn hết sự chú ý vào Ôn Tranh và Đường Diệu Tuyết, vừa khéo không thể nhìn thấy cảnh này.
Khi đó, tay của Đường Diệu Tuyết đã chuẩn bị đánh tới, còn tay Ôn Tranh vẫn cầm cốc nước, thấy động tác của đối phương mà cô không thèm để ý.
Cô đương nhiên không thể để bàn tay kia đánh vào mặt mình được. Nhưng vì muốn ẩn thân, Ôn Tranh khéo léo né tránh, tay còn lại vung cốc nước lên hắt vào người Đường Diệu Tuyết.
"Á..."
Tay Đường Diệu Tuyết không đánh trúng người, ngược lại còn bị hắt nước ướt hết người.
Cô ta thét lên một tiếng cực kì chói tai.
Ngay cả Lôi Duệ Phàm cũng khinh bỉ ngoáy tai, cười nhạo cô ta.
Còn Ôn Tranh, sau khi hắt nước lên người cô ta thì giương đôi mắt vô tội lên nói: "Xin lỗi, phản xạ tự nhiên."
"Anh, anh dám hắt nước vào tôi..."
Ôn Tranh đứng cách Đường Diệu Tuyết không xa, nhìn cô ta không hề chớp mắt: "Tôi cho rằng đây là đáp lễ."
"Tôi..."
"Làm gì thế? Mới sáng sớm đã ồn ào thế này à, có kịch hay mà không gọi tôi sao?"
Ý định nhân cơ hội gây khó dễ cho cô của Đường Diệu Tuyết còn chưa được như ý thì một giọng nói khinh miệt đã vang lên bên ngoài phòng ngủ.
Ôn Tranh không thể không cau mày. Tình cảnh của Lôi Duệ Tu ở nhà họ Lôi lại khó khăn như vậy sao?!
Ai ai cũng muốn đến tìm anh gây sự!
Nếu hôm nay cô không có ở đây, hoặc quản gia không đến kịp, anh nằm một mình trên giường như vậy, không phải là mặc người khác "xử lí" sao?
Ôn Tranh nhìn ra cửa phòng ngủ, cảm thấy trước mắt như có một con bướm hồng bay qua.
Người này có lẽ khoảng hơn hai mươi tuổi, mặc quần dài màu hồng, áo sơ mi màu hồng... tóc nhuộm trắng như tuyết.
Ngôi sao giải trí cũng không bóng bẩy như anh ta!
"Ui chao, đúng là anh Hai ở đây rồi. Ngọn gió nào đưa một người bận trăm công nghìn việc như anh đến thăm anh Cả vậy?"
Người này nói chuyện thèm giữ kẽ chút nào.
Tuy Lôi Duệ Phàm không hề vui nhưng vẫn cười nhạt đáp lời: "Cho dù anh có bận đến đâu cũng phải quan tâm đến anh Cả chứ, đúng không nào?"
Lôi Tiểu Ngũ!
Cậu chủ được cưng chiều nhất nhà họ Lôi mà người giúp việc hay nhắc đến chính là Lôi Duệ Hàng.
Ôn Tranh không biết nhiều về những tranh chấp trong tối ngoài sáng của anh em nhà họ Lôi, nhưng cảm nhận được rõ ràng, khi Lôi Tiểu Ngũ xuất hiện, Lôi Duệ Phàm và Đường Diệu Tuyết đều lặng lẽ nén giận.