CHƯƠNG 1204: TỐNG KỲ NGỰ, MÀY ĐẮC Ý QUÁ SỚM RỒI!
Trác Hàn nghe ra ý đe dọa trong lời nói của anh ta, cười như không cười, nhẹ nhàng nói: "Tổng Giám đốc Tống yên tâm, tôi nhất định sẽ nhắn lại nguyên văn cho Tống Giám đốc Tần. Có điều, hiện nay Tổng Giám đốc chúng tôi thật sự đang bận rộn nhiều việc. Hay là để tôi giúp Tổng Giám đốc Tống hẹn trước nhé?"
Tống Kỳ Ngự chẳng những không giận mà ngược lại còn cười. Anh ta nhìn xoáy vào Trác Hàn, không nói không rằng, xoay người ra khỏi đại sảnh trụ sở Tần thị.
Trên bậc thang bên ngoài cửa cao ốc, Tống Kỳ Ngự nhắm mắt thở dài. Vệ sĩ đứng bên cạnh anh ta chướng mắt, lẩm bẩm: "Cậu chủ, tên Tần Bách Duật kia chẳng biết tốt xấu gì cả, có cần cho anh ta biết lễ độ một chút không?"
"Không cần!" Tống Kỳ Ngự giơ tay lên bác bỏ gợi ý của vệ sĩ, "Đã sai người mang chiếc xe mà chúng ta đâm phải trước đó đi sửa chưa?"
Vệ sĩ ngẩn ra, rồi vội trả lời: "Chưa, cô gái kia cứ nói không rảnh, nên vẫn đang để đó."
Tống Kỳ Ngự chậm rãi quay đầu, đảo mắt liếc ánh mắt chột dạ của vệ sĩ, nói đầy ẩn ý: "Là chúng ta có lỗi trước, vẫn nên sớm đi sửa đi."
Vệ sĩ nhìn đôi mắt lạnh lẽo của Tống Kỳ Ngự, lập tức hiểu ý đồ của anh ta, bèn đáp: "Cậu chủ yên tâm, ngày mai tôi sẽ đi lo chuyện này."
Tống Kỳ Ngự bước xuống cầu thang, vẻ mặt căng chặt thoáng dịu lại.
Chỉ trong một buổi chiều, Bất động sản Kỳ Hằng của anh ta bay hơn một trăm triệu tệ.
Cổ phiếu suýt nữa xuống dốc không phanh, anh ta phải tính cho rõ món nợ này với nhà họ Tần.
***
Kể từ hôm đó, vì cổ phiếu của Bất động sản Kỳ Hằng đột nhiên gặp phải tình huống bị bán tháo mà các cổ đông bàng hoàng không yên.
Chỉ trong một đêm, uy tín của Bất động sản Kỳ Hằng bị chất vấn từ khắp mọi nơi.
Cùng ngày, bản tin tài chính kinh tế cố ý đưa tin về sự kiện bán tháo lần này, đồng thời cho biết sẽ liên tục theo dõi và đưa tin.
Dường như bắt đầu từ hôm nay, cuộc đọ sức giữa Tần Bách Duật và Tống Kỳ Ngự trở nên cực kì căng thẳng.
Đêm đó, Tống Kỳ Ngự chạy về nhà họ Tống ở Tuyền Thành.
Gần mười một giờ đêm, anh ta mang theo gió sương bước xuống xe.
Vào cửa lớn nhà tổ, thấy trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng, anh Ba Tống Kỳ Diệp đang uống trà với bà cụ Tống đang ngồi ở ghế chủ nhà.
Lúc thấy Tống Kỳ Ngự, Tống Kỳ Diệp bắt tréo chân, nhàn nhã vênh váo nói móc: "Chú Bảy, nghe nói hôm nay giá thị trường của Bất động sản Kỳ Hằng bay khá nhiều, chú về nhà là vì chuyện này sao?"
Hiếm khi nét mặt bà cụ Tống có vẻ khó coi.
Bà nhìn Tống Kỳ Ngự bằng cặp mắt sáng long lanh, lông mày nhíu chặt lại, hỏi: "A Ngự, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Chẳng phải nói Bất động sản Kỳ Hằng là một quả cân tốt nhất để kìm hãm Bất động sản Tần thị sao?
Sao bây giờ lại liên tiếp xảy ra sai lầm, dẫn tới uy tín giảm mạnh như vậy chứ?
Tống Kỳ Ngự lạnh nhạt nhìn lướt qua Tống Kỳ Diệp, làm như không nghe thấy lời chế nhạo của Tống Kỳ Diệp.
Anh ta đi thẳng tới trước mặt bà cụ Tống, nói nhỏ bên tai bà cụ: "Bà nội, chúng ta vào trong nói chuyện đi, có một số chuyện cháu cần nói riêng với bà."
Bà cụ Tống thương yêu đứa cháu Tống Kỳ Ngự này nhất, nên không từ chối đề nghị của anh ta, "Cũng được. Kỳ Diệp, khuya rồi, cháu cũng về sớm đi."
Nét mặt Tống Kỳ Diệp thay đổi. Anh ta ngồi đây trò chuyện với bà cụ suốt một buổi tối.
Vậy mà giờ Tống Kỳ Ngự vừa về, bà cụ đã đuổi anh ta đi?
Coi anh ta là cái gì hả?
Tống Kỳ Ngự đỡ bà cụ Tống đứng dậy. Trên đường đi ra phía sau, anh ta dừng lại, ngoái đầu nói: "Anh Ba, thay vì rảnh rỗi nhọc lòng chuyện của tôi, không bằng anh ngẫm lại xem có thể làm được những gì cho nhà họ Tống đi."
Dứt lời, anh ta cười một tiếng khinh miệt, biến mất trong lối rẽ hành lang.
Tống Kỳ Diệp nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn theo bóng lưng họ.
Anh ta cực kì giận dữ, nện mạnh cốc trà trên bàn gỗ vuông xuống đất.
Tống Kỳ Ngự, mày đắc ý quá sớm rồi!
Lúc lên xe, Tống Kỳ Diệp càng nghĩ càng khó xả mối hận trong lòng, nên lấy điện thoại ra, không một chút do dự, gọi đi: "Cậu hai Kiều ngủ chưa?"
"..."
"Không có gì, chỉ muốn nhờ cậu giới thiệu tôi với cậu Tư nhà họ Tần của Bất động sản Tần thị thôi."