"Làm bậy!" Lôi Hạc Đình quát to, "Con bao nhiêu tuổi rồi mà còn xúi em trai đi làm trò trẻ con thế hả? Bến tàu kia là nơi neo du thuyền tư nhân của rất nhiều gia tộc, bình thường được canh phòng nghiêm ngặt vô cùng."
"Nó tưởng mấy trò xiếc nho nhỏ của nó có thể qua mắt được người nhà họ Đường hay sao? Bây giờ không chỉ nhà chú Hai không chịu buông tha, mà cả nhà họ Đường cũng chạy tới đòi chia phần, đòi Tiểu Ngũ bồi thường kia kìa."
Cũng vì lí do này nên ông mới muốn để Tiểu Ngũ ở lại Cục Cảnh sát.
Chuyện này liên lụy quá sâu, người nhà chú Hai vốn lòng lang dạ thú, bây giờ còn có thêm nhà họ Đường đứng ra kiện cáo Tiểu Ngũ, chuyện càng ngày càng khó giải quyết.
Nghe ông nói xong, Lôi Duệ Tu thản nhiên, "Bọn họ nhằm vào Tiểu Ngũ chẳng qua là muốn ép con ra mặt thôi. Ba, để Tiểu Ngũ về đi đã, con sẽ xử lí chuyện nhà họ Đường và nhà chú Hai."
Lôi Hạc Đình nheo mắt nhìn con trai, "Con muốn xử lí thế nào?"
"Con tự có cách của con, ba cũng biết việc con xuất hiện ở buổi tiệc tối qua có thể dẫn tới phản ứng dây chuyền sau đó mà. Bây giờ Lôi Duệ Phàm đã đứng ngồi không yên rồi, e rằng mục đích nhà họ Đường làm loạn lên cũng không phải vì du thuyền đâu."
Lôi Hạc Đình nhìn anh, "Nghe con nói như thế là đã nắm chắc mười phần có thể giải quyết phiền toái này rồi sao?"
Lôi Duệ Tu cười khiêm tốn, "Có thể giải quyết hay không còn phải chờ tới phút cuối mới kết luận được. Ba, ba vốn không phải kiểu người sống chết mặc bay, vậy mà lần này Tiểu Ngũ gặp chuyện ba lại không ra mặt, còn phó mặc cho mọi chuyện ra sao thì ra. Hẳn là ba cũng có tính toán của mình, đúng không?"
Lôi Hạc Đình nghe vậy thì cười thâm thúy, nhìn chăm chú con trai một hồi rồi mới khẽ thở dài, "Xem ra cô nhóc giúp việc kia thật sự có ảnh hưởng rất lớn đến con. Mới một, hai ngày mà đã khiến ý chí chiến đấu của con lên ngùn ngụt rồi, ba rất kinh ngạc đấy!"
Lôi Duệ Tu nhìn thẳng vào mắt ông, thản nhiên lắc đầu nói khẽ, "Chủ yếu là cách làm của ba lộ liễu quá thôi! Từ trước tới nay, ba và mẹ hiểu rõ Tiểu Ngũ nhất, bình thường thằng bé có gây họa lớn họa nhỏ gì, ba mẹ cũng đứng ra giúp nó giải quyết trước tiên. Tiểu Ngũ xảy ra chuyện ngay sau khi con tham gia buổi tiệc tối hôm qua, mà ba lại buông tay mặc kệ, ba cố tình thử thách con, không phải sao?"
Lôi Hạc Đình thấy anh phân tích rõ ràng thì thở dài: "Trong lòng con có tính toán rồi thì cứ làm đi. Nhân cơ hội này cũng có thể thử xem rốt cuộc nhà chú Hai và nhà họ Đường có ràng buộc về lợi ích đến mức độ nào. Nhưng đừng trách ba không nhắc nhở con, âm mưu nhà chú Hai có thể thâm sâu hơn con tưởng rất nhiều đấy. Đã giao đấu với bọn họ thì phải cam đoan bảo đảm an toàn của bản thân. Không cần lo cho Tiểu Ngũ, để nó ở trong Cục Cảnh sát vài ngày đi, trong đó sẽ có người chăm sóc cho nó."
"Vâng, con biết rồi."
Lôi Duệ Tu không ở lại lâu, uống một tách trà với Lôi Hạc Đình xong liền đứng dậy ra cửa.
Lúc đi ngang qua dòng suối nhỏ trong đình, anh dừng chân nghỉ một lát, cảm xúc trong lòng hơi lộn xộn.
Kể từ cuộc nói chuyện với ông già ngày hôm qua, anh có thể cảm nhận được ông đã thay đổi trông thấy.
Tuy ông già không nói gì, nhưng Lôi Duệ Tu tự biết trong lòng, e là những chuyện đang xảy ra với anh bây giờ đều là do ông già cố tình thử thách.
Mặc dù Tiểu Ngũ rất nông nổi, nhưng dù sao cũng lớn lên ở nhà họ Lôi, tuyệt đối không phải người không có đầu óc mưu mô.
Nếu thằng nhóc đã dám ra bến tàu đốt du thuyền thì hẳn đã phải chuẩn bị kĩ càng không sơ sót mới đúng.
Vậy mà bây giờ lại xuất hiện người đứng ra làm chứng, tám phần chỉ có thể là do vị gia chủ đa mưu túc trí nhà mình làm.
Không phải ông muốn hại Tiểu Ngũ, mà muốn xem Lôi Duệ Tu xử lí chuyện này như thế nào.
Lôi Duệ Tu nhìn ánh nắng lấp loáng trên mặt nước, cười khẽ xoay người rời đi.