Người Dấu Yêu

Chương 1444


Chương trước Chương tiếp

Mặc dù lúc này chiếc kính râm trên mặt đã che khuất đi phần lớn biểu cảm của Lôi Duệ Tu, song Lôi Hạc Đình vẫn nhạy bén nhận ra được sự tức giận và thù hận từ anh.

 

"Chuyện của Đường Diệu Tuyết thật sự là ngoài ý muốn. Nhưng một khi đã không tránh được, một khi anh muốn lấy lại quyền chủ động, thì nhất định không thể cứ ốm yếu triền miên cả năm cả tháng được!"

 

Lôi Duệ Tu ngạc nhiên, nhìn Lôi Hạc Đình với vẻ ngờ vực: "Ba lại có ý định gì thế? Hai ngày trước vẫn còn hối thúc con mau chóng kết hôn với Đường Diệu Tuyết, bây giờ lại nói những lời này, ba nghĩ con dễ bị lừa lắm sao?"

 

Lôi Hạc Đình liếc nhìn anh: "Nhiều năm như vậy rồi, lần đầu tiên ba nhận ra, khúc mắc của anh với ba lại sâu đến như thế."

 

"Vậy sao?" Lôi Duệ Tu cười khẩy: "Từ nhỏ đến lớn ba không ngó ngàng gì tới con, ngoại trừ cho con danh hiệu người thừa kế, ba chưa bao giờ quan tâm đến con. Cưỡng ép nhét Đường Diệu Tuyết cho con cho bằng được, bây giờ lại nói đó là việc ngoài ý muốn, chẳng phải quá khiên cưỡng rồi sao! Ba, ba không thể không biết Đường Diệu Tuyết và Lôi Duệ Phàm từng là bạn học, hơn nữa mối quan hệ giữa nhà chú Hai và nhà họ Đường không hề đơn giản!"

 

Giọng điều hùng hồn chắc chắn của Lôi Duệ Tu lộ ra sự oán giận mà ngay cả anh cũng không phát hiện ra.

 

Năm xưa khi bỏ đi khỏi nhà họ Lôi đi, quả thật anh muốn tạm rời khỏi gia tộc lạnh lùng thờ ơ này.

 

Đến nay, sau nhiều năm xa cách mới quay trở lại, mọi thứ vẫn không hề thay đổi, thất vọng là không thể tránh khỏi.

 

Lôi Duệ Tu lạnh tanh nhìn con suối trong biệt thự, cảm giác bực bội tràn ngập trong lòng. Anh lấy hộp thuốc lá ra rồi châm thuốc.

 

"Ba, nếu đổi lại là ba, ba sẽ làm gì? Hằng ngày con phải giả vờ ốm đau sầu não, còn không phải vì thế lực của con đã bị chia năm xẻ bảy rồi sao? Con giả vờ bị bệnh nặng, chẳng qua là muốn khiến đối phương lơ là. Chỉ có vậy, bọn họ mới thiếu cảnh giác mà thôi."

 

Lôi Hạc Đình thở dài một tiếng, cũng cầm bao thuốc trên bàn gỗ lên rồi rút ra một điếu thuốc.

 

Ông nhìn điếu thuốc trên tay, giọng nói trầm thấp: "Phương pháp thì đúng, nhưng con cứ lần lữa mãi không chịu ra tay, không hiểu đạo lý đêm dài lắm mộng sao?"

 

Lôi Duệ Tu đang giơ thuốc lên hút chợt khựng lại.

 

Nếu bây giờ anh ra tay, sợ rằng... Tranh Tranh sẽ nhận ra tất cả chỉ là âm mưu của anh.

 

Khó khăn lắm mới lừa được cô đến Nam Hải, lí do khiến anh chần chừ không làm tới cũng chỉ vì sợ cô phát hiện ra sự thật và lặng lẽ rời xa anh một lần nữa.

 

Đời người có mấy lần dám liều lĩnh được ăn cả ngã về không.

 

Anh không biết nếu Ôn Tranh lại hạ quyết tâm rời đi một lần nữa, bản thân anh có còn dũng khí buộc cô ở lại bên mình bằng cách mặt dày như vậy nữa hay không.

 

Lôi Duệ Tu chìm vào sự suy tư trầm mặc một hồi lâu.

 

Lôi Hạc Đình thấy anh hút thuốc liên tục, cuối cùng không đành lòng, lắc đầu khẽ thở dài: "Con đó, có phần thiếu tự tin vào bản thân mình rồi! Tối nay cô chủ nhà họ Bạch tổ chức một buổi vũ hội hóa trang, con cháu của bảy gia tộc lớn đều sẽ có mặt. Giấy mời đây. Nếu con thật sự muốn lật đổ gia đình chú Hai, vậy thì bắt đầu từ bây giờ, con cần phải lộ diện đi. Lệnh cấm túc trong nhà đối với con sẽ được gỡ bỏ vào chiều nay. Con suy nghĩ kĩ càng xem rốt cuộc có muốn đối mặt với nguy hiểm hay không!"

 

Lôi Duệ Tu không khỏi kinh ngạc nhìn thiệp mời màu vàng ở trên bàn: "Ba?"

 

"Ba không còn gì để nói nữa, những việc khác con tự suy nghĩ đi. Còn về người giúp việc bên cạnh con, bất kể con có tâm tư gì thì trong nhà họ Lôi vẫn phải cố gắng tránh sự nghi ngờ. Bất luận thế nào, hiện giờ con vẫn còn hôn ước, trong nhà lại có rất nhiều tai mắt, con ngủ với một người giúp việc trong lều còn ra thể thống gì!"

 

Lôi Duệ Tu liếc nhìn sắc mặt lạnh tanh của ông già nhà mình, cảm thấy việc này vô cùng kì lạ.

 

Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, anh nhận được sự răn dạy bảo ban từ cha mình.

 

Ba anh uống nhầm thuốc rồi sao?

Chương trước Chương tiếp
Loading...