CHƯƠNG 1433: TÔI ĐỐI XỬ VỚI TIỂU DUỆ CÒN CHƯA ĐỦ TỐT HAY SAO?
Hoắc Tâm Liên vừa dứt lời, Lôi Hạc Đình chậm rãi quay người nhìn vườn cây xanh mát ngoài đình nghỉ mát, "Ở Nam Hải này có lẽ chỉ có Đường Diệu Tuyết mới xứng với Tiểu Duệ. Nhưng ngoài Nam Hải thì sao? Con bé cũng đâu phải là ứng cử viên duy nhất. Bà nghĩ tôi không biết Đường Diệu Tuyết làm cách nào để vượt qua được các tiêu chí thẩm định chọn bà chủ của gia tộc sao?"
Nghe đến đây, mặt Hoắc Tâm Liên tái nhợt đi, nhìn trân trân vào bóng lưng Lôi Hạc Đình trước mặt, hoảng hốt không biết phải nói gì.
Thấy bà ta im lặng hơi lâu, Lôi Hạc Đình quay người nhìn thẳng vào mắt Hoắc Tâm Liên, "Bà thích Đường Diệu Tuyết cũng là chuyện dễ hiểu. Nhưng việc bà tiết lộ nội dung khảo sát cho con bé trước thì không phải chuyện bà chủ nhà họ Lôi nên làm đâu."
Hoắc Tâm Liên luống cuống, "Ông, ông biết hết rồi sao?"
"Vốn là không biết, nhưng có một số việc chỉ cần suy nghĩ và điều tra một chút là ra ngay. Bà thiên vị cho con bé, tôi có thể hiểu được, nhưng bà cũng đừng nghĩ Tiểu Duệ vô dụng như vậy đi."
Lôi Hạc Đình nhắc nhở làm Hoắc Tâm Liên phải chớp mắt liên tục, "Tôi làm vậy chỉ vì muốn con mau chóng quay lại Nam Hải ổn định thôi. Hơn nữa, năng lực của Diệu Tuyết không tồi, chắc chắn có thể trở thành vợ hiền của Tiểu Duệ."
Hoắc Tâm Liên thanh minh như vậy cũng không lay chuyển được ý định của Lôi Hạc Đình.
Ông khẽ lắc đầu, quay mặt đi nhìn xa xăm, giọng nói rất trầm: "Lựa chọn dành cho Tiểu Duệ chưa bao giờ giới hạn ở Nam Hải này. Tôi không cần biết bà thích Đường Diệu Tuyết đến mức nào, nhưng tư chất của nó hoàn toàn không xứng làm bà chủ nhà họ Lôi này. Nếu có năng lực thật thì cần gì phải nhờ đến bà đi cửa sau nâng đỡ?
Trong lòng bà hẳn phải rõ mới đúng chứ!"
"Ông Đình?!" Hoắc Tâm Liên nhíu mày phản bác, "Tiêu chuẩn tuyển vợ cho Tiểu Duệ không ở Nam Hải, chẳng lẽ phải ra ngoài Nam Hải tìm hay sao? Nếu ông cảm thấy năng lực của Diệu Tuyết không đủ thì cũng có thể chọn lại lần nữa cho Tiểu Duệ mà, đâu thể ra ngoài tùy tiện tìm một người về làm vợ thằng bé được!"
Lôi Hạc Đình nghe vậy thì chỉ trầm giọng cười, "Năm xưa chẳng phải bà cũng không phải người Nam Hải đấy sao? Vì sao khi ấy tôi có thể mà đến lượt con trai tôi lại không được?"
Hoắc Tâm Liên á khẩu không đáp lại được.
Bà ta nhìn bóng lưng Lôi Hạc Đình, trong lòng rối bời đủ loại cảm xúc.
Qua bao nhiêu năm như vậy, có vẻ như ông vẫn canh cánh chuyện năm xưa.
Mọi người vẫn truyền tai nhau rằng ông chủ nhà họ Lôi và vợ suốt bao nhiêu năm qua đều thắm thiết bền tình, nắm tay nhau vượt qua gian khó.
Nhưng chỉ có bà ta mới biết, trước đây bà ta phải dùng bao nhiêu thủ đoạn mới có thể ở bên người này, trở thành bà chủ nhà họ Lôi dưới một người trên vạn người.
Mà chính vì vậy nên bọn họ chỉ có vẻ bề ngoài gắn bó khăng khít với nhau, còn thực tế thì... ông ấy không hề yêu bà ta.
Chẳng qua năm tháng đã mài mòn cảm giác không cam lòng của người đàn ông này mà thôi.
Hai người họ nâng đỡ nhau, cũng hỗ trợ nhau đạt được nhiều thành tựu, nhưng suy cho cùng tất cả đều là trách nhiệm mà thôi, ông chưa bao giờ có tình cảm với bà ta.
Ánh mắt mơ hồ của Hoắc Tâm Liên dần cay đắng.
Lôi Hạc Đình lại thở dài một hơi, xoay người nhìn vào ánh mắt buồn bã của Hoắc Tâm Liên, "Tôi biết bà không thích Tiểu Duệ, nhưng năm đó khi quyết định, bà hẳn đã phải chấp nhận rằng nhà họ Lôi sẽ chỉ có thể giao cho Lôi Duệ Tu. Đường Diệu Tuyết có thỏa mãn được điều kiện làm vợ của gia chủ không thì trong lòng bà hiểu rõ nhất. Bà là vợ của gia chủ mà lại không công bằng thì chi bằng đừng tham gia việc gì nữa, nghỉ ngơi dưỡng lão sớm thì hơn."
Hoắc Tâm Liên tái nhợt, ngập ngừng nói, "Ông Đình... chẳng lẽ tôi đối xử với Tiểu Duệ còn chưa đủ tốt hay sao?"
"Nếu bà đối xử tốt với nó thì đã không chọn Đường Diệu Tuyết. Nếu đối tốt với nó, năm đó càng không nên giúp nó bỏ Nam Hải đến Đế Kinh học. Người đứng đầu danh sách thừa kế nhà họ Lôi mà lại không ở Nam Hải suốt mấy năm liền, đâu phải bà không biết nó sẽ đánh mất bao nhiêu ưu thế."
Ánh mắt Lôi Hạc Đình sâu thẳm, âm u không chút ấm áp nào.
Ông liếc nhìn Hoắc Tâm Liên đã không còn giữ được vẻ tao nhã đàng hoàng lúc trước, tiếp tục thở dài, "Tự bà suy nghĩ kĩ càng đi, nếu vẫn không thể đối xử chân thành với Tiểu Duệ thì cứ mang theo Tiểu Ngũ đi khỏi Nam Hải, quay lại gia tộc của bà đi thôi!"